Về câu chuyện họ kể tôi nghe
“Sau cùng thì chúng ta đều trở thành những câu chuyện."
Tôi sẽ không nhớ tên họ. Tôi sẽ sớm quên gương mặt họ. Tôi sẽ không nhận ra họ nếu một ngày nào đó chúng tôi vô tình lướt qua nhau trên con phố buổi nhập nhoạng tối. Nhưng câu chuyện họ kể sẽ ở lại trong tôi cho đến rất lâu sau này.
Một người con lần giở từng trang ký ức về người bố đã khuất, từ nụ cười trước khoảnh khắc ông ra đi, cho đến chiếc gối ôm ông tặng cô thuở bé. Người ấy vừa kể, vừa như tự nói với chính mình, "Tôi biết bố rất yêu tôi." Một đứa trẻ ám mùi nghèo, từng cố tẩy nó đi bằng vốc bột giặt xin từ nhà hàng xóm, rồi lại ôm lấy chính nó, gắn chặt danh tính với nó trong những bài luận xin học bổng. Một người khác "trả thù" lời từ chối của crush bằng cách biến giấc mơ lớn trở thành hiện thực, cô vừa kể vừa cười rạng rỡ. Một người khác bước qua những cuộc tình, để rồi nhận ra điều còn lưu lại không chỉ là hình bóng ai đó, mà là những ngôn ngữ yêu thương bản địa mà họ trao cho anh (tôi viết thì sến vậy chứ anh kể thì hài lắm).
Tôi cứ ngồi ở đó, nhắm mắt và cố gắng ghi nhớ từng chi tiết. Tôi như được trao cho cơ hội để nhìn sâu vào cuộc đời họ, để vượt qua những vỏ bọc của nghề nghiệp và thành tựu. Tôi chứng kiến họ đi qua những cuộc tình, những cuộc cãi vã, những dấu chấm hết, những lời yêu thương, những ngày hân hoan, những niềm tiếc nuối. Nỗi mất mát của họ trở thành nỗi mất mát của tôi. Cảm giác tủi thân của họ len lỏi bên trong lồng ngực tôi. Sự quyết tâm của họ trở thành ngọn gió thổi bùng ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng tôi.
Chúng tôi đang làm điều mà tổ tiên đã làm trong suốt, bao nhiêu, hàng triệu buổi tối. Họ ngồi quanh đống lửa, dưới bầu trời đầy sao, kể cho nhau nghe những câu chuyện. Tôi không biết ngày ấy họ kể về điều gì. Về nguồn gốc của sự sống? Về điều gì đó ở phía trên cao hơn bầu trời? Về hành trình của những ngôi sao? Hay đơn giản là về con thú họ đã săn trong ngày?
Điều tôi biết là, sau hàng vạn năm, con người vẫn không ngừng kể chuyện. Dù ngọn lửa đã nhường chỗ cho bóng đèn vàng, và khoảnh khắc tụ họp trở nên thật hiếm hoi, nhưng nhu cầu được nghe, được kể và được hiểu vẫn còn nguyên vẹn. Chúng ta tìm kiếm nhau qua từng câu chữ, từng thước phim, từng bài nhạc, từng chuyển động cơ thể.
Tôi đứng lên và kể câu chuyện của mình. Tôi không che giấu sự thật rằng tôi say mê cảm giác ấy, khi mọi ánh mắt hướng về tôi và âm thanh từ dây thanh quản của tôi chạm vào màng nhĩ của họ. Tôi không thể không kỳ vọng rằng câu chuyện của tôi sẽ được họ lắng nghe, sẽ đi vào bên trong tâm trí họ, và nếu nó được ở đó thêm một thời gian dài nữa thì càng tốt. Tôi không thể không muốn khóc khi người ta đồng cảm với câu chuyện của tôi, và không thể không thấy tim mình thắt lại khi ai đó thực sự khóc vì những dòng tôi kể. Tôi không thể không lo sợ rằng câu chuyện của tôi rồi cũng sẽ bị quên lãng, rằng dù nó có ấn tượng đến đâu, thì đến cuối cùng, tất cả những gì tôi phơi bày cũng chỉ là một hạt bụi lặng lẽ rơi xuống đáy ký ức.
Câu chuyện của họ trở thành một phần của đời tôi, và tôi hy vọng điều tương tự với câu chuyện của tôi trong cuộc đời họ.